Một buổi chiều khi đang rong ruổi trên con đường về nhà, trong cái chập chờn của chiều tà sắp ngã về đêm, tôi bắt gặp 1 dáng hình nhỏ bé lom khom cúi nhặt những vỏ lon ven đường. Tôi dừng xe lại hỏi thăm mệ, ánh mắt ấy nhìn về một nơi xa xăm chứa đựng bao nhiêu tâm tư của một người phụ nữ bước qua tuổi thất tuần, dường như mệ không nhìn rõ được tôi, mệ chỉ cuối chào rồi trả lời những câu hỏi của tôi. Được biết mệ năm nay đã gần 80, cái tuổi mà bao nhiêu người được ngồi nhà tận hưởng sự chăm sóc, dưỡng dục của con cái thì mệ lại lụi cụi với chiếc xích lô trên mọi nẻo đường. Mỗi ngày mệ phải đi khắp nơi nhặt ve chai, lon, bao bì để bán kiếm từng đồng chắt chiu cho cuộc sống mưu sinh. Mệ có 5 người con, nhưng đến 2 người mắc bệnh tâm thần, lúc tỉnh táo khi lại lên cơn hành hạ cuộc đời mệ suốt bao năm nay, còn những người con còn lại, cũng vì nghèo nên tha hương cầu thực khắp nơi. Cuộc sống bôn chen đã làm mắt mệ mờ đi, sức cũng đã mòn, mệ chào tôi và đẩy chiếc xe nhặt được vài chiếc chai, lon vì sợ tối trễ không thấy đường về. Tôi đứng đó nhìn theo mệ, những bước chân chậm rãi bước đi như làm tăng thêm sự u mịch của bóng chìều, lòng tôi nặng trĩu những nỗi buồn miên man.
Hôm nay chúng tôi, tập thể lớp K48 Truyền thông & Markeing về thăm mệ, ngôi nhà lụp xụp chưa đến 20m2 nằm ở trong con kiệt nhỏ đường Đào Duy Anh (6/16 Kiệt 1 Đào Duy Anh), mệ sống cùng ông vì 2 con mệ gửi ở trại dưỡng tâm. Mệ ngồi kể lại cho chúng tôi những câu chuyện chất chứa nỗi lòng của một người mẹ, người vợ phải lo toan gánh vác mọi việc trong nhà. Khuôn mặt đượm buồn, bất chợt nước mắt mệ lăn dài trên những nếp nhăn, những vết hằn của thời gian in sâu trên mắt mệ. Chúng tôi được hiểu hơn về cuộc sống của mệ khi nghe những câu chuyện mệ kể, tôi bồi hồi xúc động như 1 lẽ thường khi lòng trắc ẩn của một con người trỗi dậy. Qua những câu chuyện của mệ tôi thấy được sự lạc quan luôn hướng về phía trước của mệ, dù cuộc sống hiện tại có bao gian nan, vất vã nhưng mệ không coi đó là sự tuổi hờn về cuộc đời mà luôn tin tưởng vào một ngày mai tươi đẹp. Vì mệ nói “tuổi già rồi chỉ mong có được những ngày tháng thảnh thơi, vui vẻ chứ đâu thể cứ than thân trách phận buồn tủi làm gì”, qua câu nói này chúng tôi cũng như chợt nhận ra một bài học đáng quý cho bản thân mình.
Sau buổi trò chuyện, chúng tôi mỗi người một tay ra giúp mệ phân loại ve chai mà lớp chúng tôi tự quyên góp từ lâu, ai nấy cũng cảm thấy vui và hạnh phúc với việc làm dù rất nhỏ nhưng đầy ý nghĩa này.
Chia tay mệ và gia đình ra về, chúng tôi tự nhủ với nhau về những điều ý nghĩa trong cuộc sống. Cuộc sống này còn lắm những mãnh đời bất hạnh cần sự giúp đỡ, sự chia sẽ của những tấm lòng hảo tâm để vơi đi những lo lắng những muộn phiền trong lòng họ. Một chút trãi lòng cho chuyến tình nguyện của năm cuối khóa đại học sẽ là những khoảnh khắc đáng lưu giữ trong lòng của mỗi chúng ta. Hi vọng rồi đây mệ sẽ nhận được nhiều sự quan tâm và giúp đỡ của mọi người để cuộc sống của mệ bớt đi những nhọc nhằn, gian khó.
Một số hình ảnh về chương trình tình nguyện:
Bài viết, ảnh: Phạm Thị Trang – Chi đoàn K48 TT&MKT
Đoàn Khánh Hưng – PBT Đoàn Khoa